CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 66

 “Thiên lôi sắp giáng xuống rồi, con có thể không gọi à? Nhanh ra ngoài cản sấm sét!” An Lệ Toa càng không khách khí, lớn giọng rống lại.

“Cái gì? Thiên lôi gì? Thứ đồ chơi con tu tập không dẫn tới Thiên lôi.” Mặc dù trong giọng nói sự nghi ngờ nhưng tiếng bước chân đã vội vàng vang lên.

Ở cửa nhà gỗ xuất hiện một lão nhân mặc y phục màu lam nhạt, đôi mắt lấp lánh hữu thần tản ra một sự quyết đoán khó tả. Lông mày và bộ râu đã hoa râm, rất dài, tóc lại chải ngược rất chỉnh tề.

“Sư phụ, mau cứu mạng, Thiên lôi sẽ đến ngay.” An Lệ Toa nóng nảy nói.

“Ơ, tiểu tử, lớn như vậy rồi.” lão đầu không để ý đến An Lệ Toa mà quay đầu cười híp mắt với Phong Dật Hiên.

“A, lão gia tử (ông cụ) càng ngày càng hoạt bát nha. Râu và lông mày của người càng ngày càng đẹp.” Phong Dật Hiên cười hì hì, nói.

Khắc Lôi Nhã kinh ngạc. Phong Dật Hiên luôn luôn phách lối mà có lúc biết điều thế này sao?

“Đó là đương nhiên.” Lão đầu làm chuyện khiến Khắc Lôi Nhã rất quýnh. Lão ung dung lấy từ trong tay áo rộng rãi ra một cái lược nhỏ, cẩn thận chải lông mày của mình, sau đó chải đến bộ râu. Bộ dạng của ông cho thấy sự cực kỳ hài lòng.

“Lão gia tử, nhanh chuẩn bị giúp lão bà tương lai của con cản Thiên lôi đi.” Lúc này Phong Dật Hiên mới đi vào chuyện chính.

“Cái gì?! Tiểu tử ngươi mà đi tán gái á?!” lão đầu hô to gọi nhỏ. Lúc này ông mới dời mắt đến trên người Khắc Lôi Nhã. Lúc này bộ dạng của nàng rất chật vật, y phục rách nát, vết thương trên người mặc dù đã cầm máu nhưng vết máu loang lổ trên đó nhìn rất ghê người.

“Sư phụ!” An Lệ Toa nóng lòng, chỉ mây đen đã bắt đầu tụ lại trên đầu.

“Hả?” lão đầu không nhanh không chậm hả một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhẹ nhàng vuốt vuốt ria mép của mình. Lúc này ông mới nói đầy khinh thường: “Con khẩn trương cái rắm. Không phải chỉ có bảy đạo Thiên lôi thôi sao?” An Lệ Toa vừa nghe thì khuôn mặt trở nên vui mừng. Lời này có nghĩa là sư phụ sẽ ra tay hỗ trợ!

Khắc Lôi Nhã vừa nghe thì ngây ngẩn. Lão giả này biết nàng sắp chịu mấy đạo thiên lôi!

“Cô gái nhỏ, năm nay bao nhiêu tuổi? Cư nhiên được đến bảy đạo thiên lôi…” lão đầu lúc lắc đầu, nói chậm rì rì, mắt cũng đang quan sát Khắc Lôi Nhã, “Còn có, con luyện tâm pháp gì vậy? Sao ta có cảm giác quen quen?”

Khắc Lôi Nhã do dự, không biết có nên nói thật với lão giả trước mắt không đây? Chắc ông cũng biết.

“Liên Hoa Bảo Giám.” Khắc Lôi Nhã do dự một chút rồi thốt ra mấy chữ này. Theo tình hình trước mắt thì lão giả này là người duy nhất có thể đỡ Thiên lôi thay mình. Nên phối hợp thì tốt hơn.

Ngờ đâu, Khắc Lôi Nhã vừa nói ra mấy chữ này thì sắc mặt của lão đầu kia liền thay đổi.

“Cái gì? Liên Hoa Bảo Giám? Con nói là Liên Hoa Bảo Giám?” lão đầu không để ý hình tượng mà xông lên nắm lấy vai Khắc Lôi Nhã mà lắc, sắc mặt càng dữ tợn hơn, “Con nói lại lần nữa cho ta, nói lại!”

Sắc mặt Phong Dật Hiên cũng thay đổi. Hắn chưa bao giờ thấy lão gia tử nổi điên như vậy. Phong Dật Hiên muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại bị An Lệ Toa kéo lại. Hắn nhìn An Lệ Toa một cách nóng nảy, muốn nói gì đó nhưng An Lệ Toa nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo với hắn rằng Khắc Lôi Nhã sẽ không gặp nguy hiểm.

Khắc Lôi Nhã cũng bối rối, phản ứng quá khích của lão giả khiến nàng hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng trên người ông không có sát khí. Chuyện này là sao?

“Lão già Tư Không Lâm kia là gì của con Nói! Sao hắn lại truyền Liên Hoa Bảo Giám cho con? Không thể nào! Lão già chết tiệt đó tuyệt đối sẽ không dễ dàng truyền Liên Hoa Bảo Giám cho người khác!” Lão giả phát điên, thái độ và hành động của ông hoàn toàn không có liên quan gì đến tuổi tác cả.

“Con không biết Tư Không Lâm.” Một câu nói nhàn nhạt của Khắc Lôi Nhã khiến lão giả ngừng hành động của mình lại ngay lập tức.

Động tác của lão giả cứng đờ lại, há hốc miệng nhìn Khắc Lôi Nhã, thật thà nói ra một câu: “Vậy sao con có Liên Hoa Bảo Giám?”

Lời kế tiếp của Khắc Lôi Nhã càng khiến lão giả thiếu chút nữa thì hộc máu: “Con nhặt được bí tịch nên thuận tiện học thôi.”

“Nhặt, nhặt, nhặt được?” lời của Khắc Lôi Nhã vang vọng trong đầu lão giả. Nhặt được bí tịch, thuận tiện học thôi.

Lão giả muốn thổ huyết, muốn gào lên, muốn cười lăn lộn trên đất.

“A ha ha! Tên ngốc Tư Không Lâm kia sẽ không ngờ được rằng có người học được tuyệt kỹ của hắn. Ha ha, làm ta cười chết mất, cái tên phế vật , keo kiệt, ngu ngốc này! Đáng đời! Đáng đời!” lão giả vừa nhảy vừa cười khiến Khắc Lôi Nhã, An Lệ Toa và Phong Dật Hiên trợn mắt há hốc miệng. Đây là đang diễn tuồng gì vậy?

“Sư phụ, có chuyện gì có thể nói sau được không? Thiên lôi sẽ đánh xuống lập tức đấy.” An Lệ Toa chưa từng thấy sư phụ thất thố như thế, chỉ có thể nói một cách thận trọng.

Khắc Lôi Nhã và lão giả ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên thấy mây đen tầng tầng lớp lớp trên trời, ánh chớp lóe lên.

“Cô gái nhỏ, ta đỡ Thiên lôi cho con. Có điều sau đó con phải nói rõ cho ta là có chuyện gì.” Tâm tình của lão giả rất tốt.

“Được, có điều, tiền bối, người có thể đỡ Thiên lôi thay con sao?” Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn bầu trời, trong tầng mây rất dày, sấm không ngừng vang lên tiếng đáng sợ. Thiên lôi lần này, Khắc Lôi Nhã hiểu rất rõ, mình không thể chống đỡ được, chỉ có thể dựa vào lão giả trước mắt. Nếu chỉ cần nói ra làm sao có được Liên Hoa Bảo Giám thì có thể khiến lão giả đỡ cho mình Thiên lôi trí mạng này, đây là giao dịch rất lời.

“Được, không thành vấn đề. Các con mau tránh ra!” gương mặt lão giả nặng nề, phất tay ý bảo An Lệ Toa và Phong Dật Hiên nhanh tránh xa một chút.

Khắc Lôi Nhã nhìn tư thế của lão giả cũng hiểu rằng Thiên lôi lần này quả thật không bình thường.

Sắc mặt của Khắc Lôi Nhã cũng nặng nề.

“Uống..uố…ng!” mặt lão giả nặng nề nhìn bầu trời, đứng trước mặt Khắc Lôi Nhã. Sau đó ông chắp hai tay trước ngực, nhíu mày thật chặt. An Lệ Toa và Phong Dật Hiên lo lắng nhìn bên này nhưng không thể giúp gì được.

Xung quanh càng ngày càng tối bởi vì mây đen càng ngày càng dày, tiếng sấm cùng càng ngày càng vang dội.

“Bảy đạo Thiên lôi, cô gái nhỏ, tuổi con còn trẻ như vậy mà đã có thể tu luyện Liên Hoa Bảo Giám đến tầng thứ tám. Lão già Tư Không Lâm kia mà biết thì không biết sẽ ra sao đây. Đoán chừng hắn tức đến mức chết đi sống lại.” Lão giả ngẩng đầu nhìn tầng mây đen trên bầu trời, nhăn mặt. Sắc mặt ông tuy nặng nề nhưng trong giọng nói có sự hả hê.

Khắc Lôi Nhã nghe xong thì nhíu mày. E rằng Liên Hoa Bảo Giám là do người tên Tư Không Lâm sáng tạo ra, mà người và lão giả trước mặt này nhất định có quan hệ.

“Mở!” lão giả quát khẽ một tiếng, tách hai tay ra, hai đạo bạch quang hoa mỹ hiện ra từ tay lão, hóa thành một vòng tròn, vây lấy Khắc Lôi Nhã và lão giả ~

Lão giả cau mày, phất tay một lần nữa, hai đạo bạch quang nữa lại hiện ra, vây lấy An Lệ Toa và Phong Dật Hiên, bảo vệ họ trong kết giới hoa mỹ.

“Thiếu cái gì vậy ta?” Lão đầu vuốt nhẹ râu, suy nghĩ.

Lão đầu suy nghĩ một chút, trong tay xuất hiện một vòng tròn nho nhỏ trong suốt. Mặt lão sắc lạnh, nhẹ vung tay lên, vòng tròn cứ thế múa lượn, xoay tròn trên không trung trên đầu Khắc Lôi Nhã. Cái vòng đó phát ra bạch quang nhu hòa. Khắc Lôi Nhã biết vật này không phải tầm thường mà là một bảo vật dùng để phòng ngự.

“Được rồi, tất cả đã sẵn sàng.” Lão đầu gật đầu một cách nặng nề, sau đó ngẩng đầu nhìn trời.

Thiên lôi sẽ giáng xuống!

Chương 92: Lão đầu dở hơi (tiếp theo)


Canh thứ hai

Trận thế này thật khiến lòng người phải lo lắng. An Lệ Toa khẽ cau mày nhìn vòng tròn đang xoay từ từ trên đầu Khắc Lôi Nhã. Lần này sư phụ thậm chí đưa cả vật kia ra, xem ra thật không phải chuyện đùa! Phong Dật Hiên càng thêm lo lắng, nắm chặt nắm đấm đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch.

“Phong lệ!” (gió mạnh) Ngón trỏ và ngón giữa của lão giả khép lại với nhau, vung mạnh lên, một cỗ gió cuồng bạo lấy kết giới làm trung tâm, cuốn theo tất cả lên tầng không khiến cho xung quanh chỗ họ đứng trở nên trống trải còn khu vực khác thì bị gió xoáy mãnh liệt chiếm cứ.

Khắc Lôi Nhã kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, nghi hoặc, lão giả này rốt cuộc có tu vi thâm hậu đến mức nào?

Oanh.

Sấm sét thật dài cắt qua không trung, tràn đầy lực lượng cuồng bạo vô cùng đáng sợ, cứ như vậy mà bổ xuống. Lòng Phong Dật Hiên như bị ai níu chặt. Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn hai người trong kết giới. Sắc mặt lão giả cũng vô cùng nặng nề, càng khiến người khác lo lắng hơn.

“Uống…uố…ng! Hàaa…!” Nhưng màn tiếp theo khiến ba người Khắc Lôi Nhã hoàn toàn ngây ngốc.

Lão giả nhảy về phía trước, vung nhẹ tay lên, một đạo lực lượng cường đại đánh thẳng về phía sấm sét kia. Phanh! Trong nháy mắt, điện quang hỏa thạch, đạo sấm sét cuồng bạo bị cỗ lực lượng này trực tiếp ngăn trở, sau đó vỡ ra, tản ra ánh sáng như pháo hoa nở rộ giữa không trung, vô cùng sáng lạn. Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Chỉ nhẹ nhàng vậy thôi sao? Chỉ vung tay lên trong nháy mắt mà đã như vậy sao?

“A, đẹp quá. Uống…uố…ng!” Lão giả rung vai đắc chí, tiếp tục vung hai ngón tay lên chống lại một đạo Thiên lôi giáng xuống. Tia lửa rực rỡ một lần nữa nở ra, đẹp không sao tả xiết. An Lệ Toa giựt giựt khóe miệng, trực tiếp im lặng. Phong Dật Hiên nuốt nước miếng một cái, ngơ ngác nhìn tia lửa điện tung bay đầy trời, không thể thốt nên lời.

Khắc Lôi Nhã nhìn lão đầu đang rung vai, khuôn mặt hả hê rồi ngước mắt lên nhìn vòng tròn lơ lửng trên đầu mình. Kết giới xung quanh nàng tỏa ánh sáng rực rỡ, còn có cả gió lốc vô cùng cuồng bạo. Nàng rất muốn hỏi lão đầu một chút rằng ông thể hiện công phu này làm gì? Ông có thể giải quyết Thiên lôi rất dễ dàng còn bày ra trận thế lớn như vậy làm gì?

Lão đầu còn dành thời gian vuốt vuốt lại bộ râu thật dài bị gió thổi loạn của mình, sau đó tiếp tục giải quyết Thiên lôi rất nhẹ nhàng. Cứ như vậy, lão đầu giải quyết hết bảy đạo Thiên lôi một cách vô cùng thoải mái. Sau đó ông lấy trong tay áo mình một cái lược nhỏ, chải râu và lông mày thật cẩn thận, còn nói thầm: “Thật là, khiến cho tóc tai râu ria của ta loạn hết cả lên.” @.@

Mây đen trên trời dần dần tản đi, bầu trời xanh thẳm hiện ra, khí tức tường hòa lan tỏa.

Lão đầu vung tay lên, kết giới màu trắng rực rỡ và gió lốc biến mất ngay lập tức, vòng tròn óng ánh trong suốt trên đầu nàng cũng được thu hồi.

“Đi, vào nhà, Lệ Toa, pha trà.” Lão đầu cười híp mắt, nhấc chân bước về phía cửa chính.

“Sư phụ! Chờ chút…!” giọng nói An Lệ Toa hơi run, hiển nhiên là đang ẩn nhẫn gì đó.

“Cái gì?” lão đầu xoay người, nhìn An Lệ Toa đang muốn bùng nổ, hỏi đầy nghi ngờ.

“Sư phụ, người có thể đỡ Thiên lôi dễ dàng như vậy còn làm nhiều chuyện vô dụng như thế làm gì? Nào là kết giới, nào là Phong Lệ!!!” An Lệ Toa phát điên, hỏi ra nghi vấn trong lòng Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên.

“Con thì biết cái gì? Nhất đinh phải có trận thế, nếu không sao có thể thấy được sự phiêu dật của ta, sự cường hãn của ta?” Lão đầu trợn mắt nhìn An Lệ Toa, sau đó thì cười híp mắt với Khắc Lôi Nhã, “Đi thôi, cô gái nhỏ, con nhất định phải nói cặn kẽ tình huống cho ta biết.”

Khắc Lôi Nhã quẫn, An Lệ Toa phát điên, Phong Dật Hiên co khóe miệng lại, dở khóc dở cười.

Khắc Lôi Nhã theo lão đầu vào phòng. Lão đầu ngồi xuống ghế chủ vị rồi ra dấu cho mọi người ngồi xuống.

“Cô gái nhỏ, nói cho ta nghe sao con lại lấy được bí tịch này. Phải biết rằng cái lão già Tư Không Lâm đó cực kỳ nâng niu nó như cục cưng vậy. Ta lấy Thiên Cương Phong Lệ (Thiên Cương là sao bắc đẩu, ta nghĩ nó là chỉ dẫn của Phong Lệ) ra để đổi mà lão không chịu.” Vừa nói tới đây, lão đầu liền cắn răng nghiến lợi.

Khắc Lôi Nhã nói toàn bộ quá trình mình có được bí tịch cho lão đầu biết. Đôi mắt của lão đầu càng ngày càng mở to.

Phong Dật Hiên cau mày. Hắn nhớ rằng lúc bắt được Hạ Thiên hắn cũng có mặt. Không ngờ Khắc Lôi Nhã lại lấy được quyển bí tịch này vào lúc đó.

“Có thể cho ta mượn xem chút được không?” Lão đầu vừa nói ra liền cảm thấy mình có chút quá đáng.

“Sư phụ, sao người lại làm vậy?” An Lệ Toa vừa bưng trà ra thì nghe thấy, liền giận dữ mà mắng mỏ.

“Ha ha, ta cũng biết mình hơi quá đáng.” Lão đầu cười ngượng ngùng, đỏ mặt.

“Người biết là tốt rồi. Mặc dù người cản Thiên lôi cho Khắc Lôi Nhã nhưng lại lấy đó làm điều kiện để được thấy bí tịch, thật quá đáng!” An Lệ Toa tuyệt không cho sư phụ mình chút mặt mũi nào, lên tiếng dạy dỗ.

“Ta không xem là được chứ gì!” Lão đầu giựt giựt khóe miệng, nói đầy ngượng ngùng.

“Người xem đi.” Lúc này Khắc Lôi Nhã lại có hành động khiến An Lệ Toa và lão đầu cực kỳ kinh ngạc. Nàng lấy bí tịch ra khỏi Chiếc nhẫn không gian, trực tiếp đưa tới trước mặt lão đầu.

“Cái gì? Con cho ta xem?” Lão đầu không thể tin mà nhìn Khắc Lôi Nhã, nhắc lại lời nàng.

“Dạ. Người xem đi.” Khắc Lôi Nhã nói rất bình tĩnh.

“Lão gia tử, thuốc của người ở đâu? Khắc Lôi Nhã bị thương…” Phong Dật Hiên nhìn vết thương trên người Khắc Lôi Nhã, la hoảng lên. Từ lúc rời khỏi đế đô đến giờ, Khắc Lôi Nhã không hề kêu đau một tiếng nào, cũng không nhắc đến thương thế của mình, lại còn phải vội vàng chống đỡ Thiên lôi. Việc này khiến mọi người quên mất thương thế của nàng.

“A a, thuốc trị thương.” Lão đầu vội vàng lục lọi trong Chiếc nhẫn không gian, lấy ra một bình sứ nhỏ khắc hoa màu xanh, đổ ra một viên dược đưa cho Khắc Lôi Nhã, “Ăn cái này xong đảm bảo tinh thần con lập tức sảng khoái. Đây là đan dược Tư Không Lâm cho ta. Ta phải đổi rất nhiều đồ tốt mới có được đấy.” Lão đầu nói đầy đau lòng. Tất nhiên không phải bởi vì Khắc Lôi Nhã cho ông xem bí tịch nên ông mới hào phóng như vậy. Ông nói như vậy cũng là để bày tỏ sự chân thành.

Khắc Lôi Nhã không khách khí mà nhận thuốc, nuốt vào. Quả nhiên, một cảm giác mát mẻ lan khắp toàn thân, miệng vết thương mát lạnh, cảm giác nóng rực đau đớn cũng biến mất một cách nhanh chóng. Trong cơ thể nàng tỏa ra sự mát mẻ, thoải mái khác thường. Thuốc này là gì vậy? Khắc Lôi Nhã khiếp sợ không thôi. Thuốc của Luyện Kim Sư hay sự trị liệu của Mục Sư hoàn toàn không thể có dược hiệu như vậy.

Khắc Lôi Nhã đưa bí tịch trong tay cho lão đầu. Ông hưng phấn lấy qua, vội vàng mở ra xem nhưng khi nhìn thấy thì liền thay đổi sắc mặt.

“Đây là chữ gì?!” Lão đầu cau mày, hấp háy mắt hỏi, vừa như lẩm bẩm, vừa như đang hỏi Khắc Lôi Nhã.

Khắc Lôi Nhã im lặng, không trả lời.

Lão đầu chỉ hơi sửng sốt một chút, rồi vội vàng lật bên trong ra xem.

Chuyện kỳ lạ xảy ra. Không thể mở được bí tịch!

“Hả?” Lão đầu cau mày, sau đó lật sách một lần nữa, nhưng vẫn không mở ra được.

Mọi người trong phòng ngây ngẩn. Chuyện này là sao?

“Lão gia tử, người đang tạo hiệu quả dạo đầu đấy à?” Phong Dật Hiên dùng đôi mắt chăm chú đầy mong chờ mà nhìn ông, hỏi.

“Ta làm cái đầu con ấy! Con mắt nào của con thấy ta đang làm khúc dạo đầu? Ta lật sách mà cần khoa trương vậy à?” Lão đầu dựng râu trợn mắt đầy tức giận, quát mắng Phong Dật Hiên.

Phong Dật Hiên sửng sốt. Nói vậy là lão gia tử không mở được sách thật à?

“Sao lại không mở ra được nhỉ?” Lão đầu lật qua lật lại cuốn sách xem xét.

Khắc Lôi Nhã cũng ngây ngẩn. Nàng vốn tính là đưa sách cho lão đầu xem, nhất định ông không hiểu chữ Trung Quốc ở trên đó, có xem cũng không sao. Nếu đọc hiểu thì lão đầu này cũng đến từ một thế giới khác giống mình, vậy thì có thể nói chuyện tiếp được.

Nhưng tình hình này thật ngoài dự liệu của nàng. Ông lại không thể mở được sách.

Lão đầu dùng sức muốn mở cuốn sách ra, nhưng nó vẫn không nhúc nhích.

“Đây là bí tịch đó à?” Lão đầu lật tới lật lui thật lâu cũng không thể mở ra được, ngẩng đầu nhìn Khắc Lôi Nhã đầy nghi ngờ.

“Oa, lão gia tử, người có ý gì? Chẳng lẽ Khắc Lôi Nhã lại lừa người à?” Không đợi Khắc Lôi Nhã nói, Phong Dật Hiên đã khó chịu mà lên tiếng.

“Đó là bí tịch.” Khắc Lôi Nhã đứng dậy, đi tới trước mặt lão đầu, cầm lấy cuốn sách. Trong lòng nàng cũng vô cùng nghi hoặc. Sao lại có chuyện này được? Khắc Lôi Nhã cầm sách, lật một cái, cuốn sách lập tức mở ra.

Trong nháy mắt, trong phòng yên lặng.

Sắc mặt của lão đầu thiên biến vạn hóa. Phong Dật Hiên và An Lệ Toa cũng sững sờ nhìn một màn này. Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày, trong lòng cũng đầy nghi ngờ, không biết tại sao lại có chuyện như vậy.

“Ta xem một chút.” Lão đầu hung thần ác sát cầm lấy, mở to mắt nhìn chữ trên đó rồi trợn tròn mắt. Đọc không hiểu! Vì vậy lão đầu lại cố gắng lật giấy thì tình huống vừa rồi lại diễn ra, không thể mở được!

Mặt Khắc Lôi Nhã bình tĩnh nhìn lão đầu lật sách nhưng vẫn toàn là chữ lão đọc không hiểu.

Lão đầu hóa đá, cứ dùng tư thế cứng ngắc mà ngồi ở đó.

Mặt Khắc Lôi Nhã bình tĩnh, tiếp tục tốt bụng lật sách giúp lão đầu, nhưng vẫn toàn là chữ mà lão đầu đọc không hiểu.

“Mẹ kiếp!!! Tư Không Lâm, ngươi dám đùa bỡn ta!” Lão đầu gào to đầy bi phẫn, quay đầu nói với Phong Dật Hiên, “Tiểu tử, con lại đây, con thử xem có thể mở được không!”

Phong Dật Hiên nghe lời chạy tới, lật sách ra.

Sắc mặt lão đầu biến thành màu xanh ngay lập tức.

“Tư Không Lâm! Lão già không biết xấu hổ kia! Dám hạ cấm chế với ta! Không để cho ta xem, không để cho ta học đúng không? Kỳ thị Thiên Cương Phong Lệ của ta đúng không? Hôm nay ta sẽ cột Thiên Cương Phong Lệ của ta và Liên Hoa Bảo Giám của ngươi lại một chỗ!” Lão đầu đứng lên, phát điên, nhảy tưng tưng, tức giận mà mắng.

Ba người trong phòng chưa lấy lại tinh thần.

“Cô gái nhỏ! Con phải học Thiên Cương Phong Lệ với ta! Ta muốn dạy tuyệt kỹ của ta cho con một cách hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Ta muốn lão tặc Tư Không Lâm này tức chết!” Lão đầu vừa khóc vừa gào lên. Mọi người trong phòng bây giờ mới hiểu được câu cột Thiên Cương Phong Lệ và Liên Hoa Bảo Giám lại một chỗ có nghĩa là gì!

Chương 93: Biến cố


Lão đầu vừa nói xong, Khắc Lôi Nhã liền ngây ngẩn, An Lệ Toa và Phong Dật Hiên cũng vậy.

“Tiểu tử, con cũng thuận tiện mà học đi. Phong Nhận của con xem ra cũng không tệ lắm. Cảm giác giải khai phong ấn cũng không tệ đâu nhỉ?” Lão đầu mặc kệ suy nghĩ của bọn họ, nói một cách đắc chí.

Sắc mặt An Lệ Toa vui mừng. Cư nhiên cứ đơn giản như vậy mà sư phụ dạy tuyệt kỹ của mình cho Dật Hiên sao? Nhiều năm nay bà không dạy cho Phong Dật Hiên một chiêu nửa thức Thiên Cương Phong Lệ nào bởi vì bà đã từng thề trước mặt sư phụ rằng tuyệt đối sẽ không truyền Thiên Cương Phong Lệ cho bất kỳ ai. Có thể thấy sư phụ coi trọng tuyệt kỹ này như thế nào. Hôm nay lại nói rằng muốn truyền cho Dật Hiên. Hơn nữa còn là thuận tiện. Mắt An Lệ Toa nhìn về phía Khắc Lôi Nhã còn chưa hồi thần, than thầm trong lòng. Nên cảm thán rằng vận khí của con bé tốt hay ánh mắt của Phong Dật Hiên tốt đây?

“Nhưng tiền bối, thuộc tính của ta là Hỏa.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng nói. Trong lòng nàng khẳng định, người tên Tư Không Lâm đó là người cùng thế giới với mình! Ông sáng chế ra Liên Hoa Bảo Giám, hơn nữa bí tịch này viết bằng chữ Trung Quốc. Nhưng sao nó lại mất nhỉ? Thật kỳ lạ!

“Thuộc tính Hỏa thì sao? Ta mới mặc kệ. Bắt đầu từ hôm nay nhất định con phải học với ta! Học lấy những thứ quan trọng nhất! Dù sao đi nữa cũng phải học! Học một tầng thôi cũng được! Con học Liên Hoa Bảo Giám thì nhất định phải học Thiên Cương Phong Lệ. Nếu không sao có thể giúp ta làm cho lão già kia tức chết?” Lão đầu lớn tiếng gầm lên, sau đó lại nói thêm một câu đầy vô sỉ, “Dù sao thì hôm nay ta đã cản giúp con bảy đạo Thiên lôi! Con coi như báo đáp ta không được à…? Chỉ một câu thôi, con phải học!”

Khắc Lôi Nhã quẫn, không biết nói sao cho phải. Thật là một quái nhân. Có giao dịch như thế à? Lấy cứu người làm cán cân để người khác theo mình học tuyệt kỹ? Có thể cự tuyệt được không? Khắc Lôi Nhã đau đầu.

“Nhưng con có sư phụ rồi.” Khắc Lôi Nhã suy nghĩ rồi nói. Mặc dù nàng biết học được tuyệt kỹ của lão đầu này thì mình sẽ có thêm một thứ để bảo vệ tính mạng. Nhưng bái lão đầu trước mắt làm sư phụ thì không thể được. Hơn nữa Khắc Lôi Nhã biết thể chất mình có thuộc tính Hỏa, có học cũng không thể lĩnh hội được hết tinh túy.

“Con muốn bái ta làm sư phụ nhưng ta không muốn.” Lão đầu vặn vẹo, uốn éo, đắc chí nói. Ông có tính toán của mình. Thứ nhất, cô gái nhỏ này có thể coi là con dâu tương lai của An Lệ Toa. Thứ hai, cô gái nhỏ này không phải đồ đệ của mình, cũng không phải đồ đệ của Tư Không Lâm nhưng lại có tuyệt kỹ của hai người bọn họ. Tư Không Lâm mà biết thì sẽ ra sao nhỉ? Vừa nghĩ một chút đã thấy hưng phấn rồi.

Gì? Khắc Lôi Nhã nhìn lão đầu đang đắc chí, giật mình. Không bái sư nhưng lại truyền thụ tuyệt kỹ cho người ta?

“Cô gái nhỏ, tên con là gì? Cái gì Nhã?” Lão đầu vuốt râu thật cẩn thận, hỏi.

“Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.” Khắc Lôi Nhã đáp.

“Ừ, được rồi, sau này con gọi ta là Thiên Cương Phong lão!” Lão đầu lúc lắc cái đầu, dặn dò.

“Thiên Cương Phong lão?” Khắc Lôi Nhã nhắc lại, cảm thấy rất kỳ lạ. Đây tuyệt đối không phải là tên thật của ông.

“Sao? Có ý kiến gì à? Chẳng lẽ không cảm thấy được tên này vô cùng có nội hàm, vô cùng khí phách sao?” Lão đầu giương mắt nhìn Khắc Lôi Nhã, chất vấn.

“Không, không có ý kiến.” Khắc Lôi Nhã lắc đầu.

“Được rồi, Lệ Toa, con nên làm gì thì làm đi, trở về đi. Chờ ta cảm thấy hai tiểu gia hỏa này có thể xuất quan thì ta sẽ cho chúng trở về.” Thiên Cương Phong lão ngẩng đầu, dặn An Lệ Toa.

“Được, sư phụ. Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên giao cho người.” An Lệ Toa cười híp mắt, đồng ý, quay đầu nói với Khắc Lôi Nhã, “Coi như con báo đáp ơn cứu mạng của sư phụ ta mà ở lại đây học Thiên Cương Phong Lệ đi. Chỉ học được một tầng cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của sư phụ rồi.”

An Lệ Toa nói như thế khiến Khắc Lôi Nhã không tìm ra lý do để cự tuyệt.

“Đợi đã, còn cuộc tỷ thí thì sao?” Khắc Lôi Nhã cau mày, nhớ tới cuộc tỷ thí ở đế đô Lạp Cách Tạp còn chưa xong.

“Lần này con đã giúp danh tiếng Lý gia vang xa rồi. Yên tâm, quyền đại lý binh khí của quân đội ta sẽ giao cho Lý gia. Còn nữa, ta sẽ dặn Thủy Văn Mặc đánh bại toàn bộ người tham gia, nhưng sau đó bỏ cuộc. Dật Hiên cũng bỏ cuộc. Chức vô địch sẽ thuộc về Lý gia.” An Lệ Toa mỉm cười nói ra quyết định của mình.

“Này…” Khắc Lôi Nhã nhìn An Lệ Toa đầy phức tạp, không nói nên lời.

“Con không cần phải cảm thấy là chúng ta nhường cho con! Với thực lực bây giờ của con, Thủy Văn Mặc và Dật Hiên không phải là đối thủ! Cho nên, chức vô địch vốn thuộc về Lý gia.” Sắc mặt An Lệ Toa nghiêm túc, “Con yên tâm mà tu luyện đi.”

Nghe xong những lời này thì sắc mặt Khắc Lôi Nhã mới hơi dịu đi. Đáy mắt Dật Hiên thoáng qua tia kiên quyết. Thời điểm Khắc Lôi Nhã tỷ thí đã đột phá, vượt qua mình, nhất định mình phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải mạnh để có thể bảo vệ Khắc Lôi Nhã!
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85 End Q1
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog